| 
	 
	   
	  
	Cho tôi hỏi cô người dưng kia ơi  
	Sao cô có đôi mắt đẹp tuyệt vời  
	Thi thoảng cô liếc nhìn tôi chút xíu  
	Tôi bổng thấy đời tôi thật tuyệt vời  
	  
	Cô bé ơi cô về đường xa không nhỉ  
	Cho tôi xin một chút xíu hẹn hò  
	Để tôi về mang hy vọng thơm tho  
	Rồi lấy viết ghi "Người dưng khác họ"  
	  
	Cô người dưng ơi ... tình cờ gặp gở  
	Cô nhìn tôi mà chẳng nói lời gì  
	Tôi nhìn cô người dưng dáng nhu mì  
	Rồi bổng dưng lòng tôi xao xuyến lạ  
	  
	Cô người dưng ơi từ ngày tôi gặp  
	Người dưng mà sao cứ ở trong tôi  
	Người ta nói duyên gì mà gặp gỡ  
	Vậy cô về cô có nhớ tôi chăng ?  
	  
	Cô người dưng ơi cô có biết rằng  
	Cõi lòng tôi xao xuyến lẫn băn khoăn  
	Cây bưởi trước nhà hoa đương trổ nụ  
	Lòng tôi cô đã ngự tự bao giờ  
	  
	Tự bao giờ chẳng biết tự bao giờ  
	Mà trong tôi ra ngẩn lại vào ngơ  
	Có phải chăng tiền kiếp mình hẹn ước  
	Hay là tôi đang sống tận trong mơ  
	  
	Ở trong mơ tôi thường ao ước được  
	Gặp lại cô trong ánh nắng chiều tà  
	Trên lối về sỏi đá trổ thành hoa  
	Cho mộng ước của tôi thêm rực rỡ  
	  
	Cõi lòng tôi như vườn hoa đang nở  
	Như kiếp nào gặp gỡ giữa đêm xuân  
	Cô bé ơi tôi hy vọng mãi không ngừng  
	Được gặp lại người dưng ơi ... khác họ  
	!! 
	  
	Trời hôm nay mây buồn giăng khắp chốn  
	Tôi đi về mà hồn tận nơi đâu  
	Không gặp cô lòng tôi mãi ưu sầu  
	Và mong ước hồn cô còn bỏ ngỏ  
	  
	Tôi mong ước được cùng cô dạo bước  
	Dưới trăng thề cho mộng ước ngàn sau  
	Nửa hồn tôi đầy hương vị ngọt ngào  
	Nửa còn lại tôi sợ cô hờ hững  
	  
	Cô bé người dưng nhìn cô e lệ  
	Lại hững hờ làm tê tái lòng tôi  
	Cô quay đi làm tôi những bồi hồi  
	Hay tiền kiếp trong tôi nhiều lỗi hẹn !?  
	  
	Cô bé ơi đường về như lạc lối  
	Chợt gặp cô tôi bối rối làm sao  
	Trong một phút có vạn tiếng ngọt ngào  
	Chưa kịp nói cô khẻ cười rồi đi mất  
	  
	Cô bé ơi, người dưng nên ngoảnh mặt  
	Tôi âm thầm thương nhớ một lần quen  
	Tôi ao ước với cô một lần hẹn  
	Thế sao đời mãi mãi lại chia xa  
	Thường Sơn 
   |