  
			 
			  
			
			Ta gọi ngàn năm về hiện tại 
			
			Đưa tay ôm trọn mối tình thơ 
			
			Rồi gửi ngàn sau khung tình lỡ 
			
			Đêm nay xin gió chớ hững hờ 
			
			  
			
			Nàng đến nơi nầy đã cuối Đông 
			
			Trong ta như thể đón Xuân hồng 
			
			Những tưởng Hè Thu thêm sắc gấm 
			
			Hay đâu bảo táp rạn tình nồng 
			
			  
			
			Biết nói làm sao trăng tròn khuyết 
			
			Biết làm sao được chuyện mây bay 
			Tự 
			lòng ta đó chưa bày tỏ 
			
			Nàng đến rồi đi như áng mây 
			
			  
			Là 
			ngàn năm trước hay ngàn sau 
			Mà 
			trong mắt biếc nhuộm thêm màu 
			
			Lời yêu như thể màu nhung lụa 
			
			Chưa nói nên lời đã khổ đau 
			
			  
			Ta 
			đếm sao trời nơi đáy cốc 
			
			Sóng sánh quỳnh tương ánh mắt xưa 
			
			Cạn chung ta vét từng giọt cuối 
			
			Châm đầy nỗi nhớ mấy cho vừa  
			
			Thường Sơn 
			 |