| 
	
	
	 
	Nhớ...! 
	 
	Ngoài song ngọn gió không tên  
	Trời mưa chưa tạnh người quên đoạn đành  
	Tháng năm gom lại để dành  
	Bao nhiêu nỗi nhớ bổng thành mây bay  
	 
	Người vui ... tôi kiếp đọa đày  
	Từng đêm nỗi nhớ ai hay cho cùng  
	Quỳnh tương đã cạn ngàn chung  
	Nhớ ai ... ai nhớ ... có chung nỗi sầu ? 
	
	Thường Sơn 
	
	Cảm thán!
	 
	 
	Ngàn năm trước cũng là Thu lá đổ  
	Mà ngàn sau cũng đổ lá mùa Thu  
	Thu đến Thu đi, vạn kiếp Thu sầu  
	Cao xanh hởi bao giờ mùa Thu chết? 
	
	 Thường 
	Sơn 
	
	Lại nhớ
	 
	 
	Nói làm chi mộng thiên đường trăng gió 
	
	Làm tủi lòng ngọn cỏ ở bên đường  
	Lời của nàng khiến sỏi đá cũng thương  
	Cũng bởi thế ta chết dần vì nhớ  
	 
	Ta nhớ lắm tình thơ ngày quen biết  
	Em làm thơ để giết chết hồn ta  
	Chỉ là thơ mà trao ngọc chuốc ngà  
	Ta lặng lẽ tương tư rồi lịm chết 
	
	 Thường 
	Sơn 
	
	Lục bát
	 
	 
	Đành rằng nước chảy qua cầu  
	Dư âm còn đọng giọt sầu cho ai  
	Lời ca gió thoảng mây bay  
	Câu thơ khéo chuốt làm say lòng người  
	Thu mùa vàng lá vẫn tươi  
	Trong ta nỗi nhớ mười mươi hãy còn 
	
	 Thường 
	Sơn 
	
	Thôi Kệ !  
	 
	Nếu kệ em 
	thì thu đâu vàng lá  
	Nếu kệ em thu cuối chẳng sang đông  
	Phải chi em đừng ngả nón sang sông  
	Thì con nước chẳng buồn lòng gợn sóng  
	 
	Nếu kệ em mùa thu không đổ lá  
	Gió chẳng buồn đưa đẩy bóng sầu man  
	Thì câu thơ nào khóc cảnh đêm tàn  
	Anh đâu lạc cõi thiên đàng hư ảo ...  
	 
	Nếu kệ em xuân về không hương phấn  
	Đêm trăng tàn chẳng đón ánh bình minh  
	Bước chân anh đâu lạc cõi vô tình  
	Chẳng thao thức một mình trong đêm vắng  
	 
	Thì thôi nhé đời anh mùa thu tận  
	Để lạnh lùng chờ đợi gió đông sang  
	Mây mùa đông đồng cảm cảnh thu tàn 
	Anh lặng lẻ thờ dài rồi : "Thôi kệ" !!!  
	Thường Sơn 
	
 
	
	
	Em ơi nếu mộng không thành 
	thì sao *   
	
	
	*(Duyên kiếp-Lam Phương)
	 
	 
	Mộng 
	không thành em đi về phương khác  
	Để mặc anh xao xác với ngàn thu  
	Đêm nơi nầy là đêm phủ sương mù  
	Uống nỗi nhớ là chén thù chén tạc  
	 
	Nhìn nửa trăng sầu đêm tàn rượu cạn  
	Người đã đi đang có bạn tình chung  
	Gió bốn mùa gió thổi đã khôn cùng  
	Như đã thổi anh vào đường tuyệt vọng  
	 
	Câu thơ cũ trở thành thơ mộng ảo  
	Em đã quên và mãi mãi vẫn quên  
	Còn chăng tâm khảm thềm lưu luyến  
	Tận trái tim anh với mộng không thành 
	 
	 
	Thường Sơn
	 
   |