| 
	
	
	 
	Ta chợt nghe tiếng nguyệt cầm réo rắt  
	Gợi trong ta tiền kiếp nặng phong trần 
	Trăng đêm nay huyền ảo bởi phù vân 
	Rồi bổng chốc tiếng đàn xưa gục chết 
	
	
	Ta vẫy gọi trăng sao cùng hòa nhịp 
	Tiếng thời gian than thở mấy cung trầm 
	Gió đem về tình gợi đã ngàn năm 
	Mà sao thế... đời nay còn lặng lẽ 
	
	
	Tình yêu hỡi kiếp nào trong mộng ảo 
	Dưới trăng khuya nghiêng cánh vạt tay mềm 
	Đợi gió về khép lại áo sương đêm 
	Cho lấp lánh trăng vàng trên sóng bạc 
	
	
	Ta gọi tên em bốn mùa thương nhớ 
	Hè đông nào mây trắng mãi lang thang 
	Xuân thu nào mây hồng tím ngút ngàn 
	Luân lưu mãi trong hồng ân diệu pháp 
	
	
	Và thôi nhé trăng sao cùng mây trắng 
	Lẫn gió đùa sóng nước với trùng dương 
	Muôn ngàn năm đời vẩn cứ vô thường 
	Nên ta mãi lênh đênh trên sóng nước 
	
	   |