| 
	 
	
	 
 
	QUYỂN 
	THỨ TƯ 
	Đời Diêu Tần ngài 
	Tam-Tạng Pháp-Sư Cưu-Ma-La-Thập vâng chiếu dịch. Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh Việt 
	Dịch 
	
	   
	
	KINH DIỆU PHÁP LIÊN HOA 
	
	PHẨM "ĐỀ-BÀ-ĐẠT-ĐA" 
	THỨ MƯỜI HAI  
	  
 
	          1. Lúc bấy 
	giờ, Đức Phật bảo các vị Bồ-tát và hàng Trời, Người bốn chúng: "Ta ở trong 
	vô-lượng kiếp về thời quá khứ cầu Kinh Pháp-Hoa không có lười mỏi. Trong 
	nhiều kiếp thường làm vị Quốc vương phát nguyện cầu đạo Vô-thượng bồ-đề, 
	lòng không thối chuyển. Vì muốn đầy đủ sáu pháp Ba-la-mật nên làm việc 
	bố-thí không lẫn tiếc, bố-thí voi, ngựa, bảy báu, nước, thành, vợ, con, tôi 
	tớ, bạn bè, cho đến đầu, mắt, tủy, óc, thân, thịt, tay, chân, chẳng tiếc 
	thân mạng". 
	          Thuở đó, 
	nhân dân trong đời sống lâu vô-lượng, vua vì mến pháp nên thôi bỏ ngôi vua, 
	giao việc trị nước cho Thái-tử. Đánh trống rao lịnh cầu pháp khắp bốn 
	phương: "Ai có thể vì ta nói pháp Đại thừa, thời ta sẽ trọn đời cung cấp hầu 
	hạ". 
	          Khi ấy có 
	vị Tiên nhơn đến thưa cùng vua rằng: "Ta có pháp Đại thừa tên là
	Kinh Diệu-Pháp Liên-Hoa, nếu Đại 
	vương không trái ý ta, ta sẽ vì Đại vương mà tuyên nói". 
	          Vua nghe 
	lời vị Tiên nhơn nói, vui mừng hớn hở, liền đi theo vị Tiên nhơn để cung cấp 
	việc cần dùng: hoặc hái trái, gánh nước, hoặc lượm củi, nấu ăn cho đến dùng 
	thân mình làm giường ghế, thân tâm không biết mỏi. Thuở đó theo phụng thờ vị 
	tiên nhơn trải qua một nghìn năm, vì trọng pháp nên siêng năng cung cấp hầu 
	hạ cho tiên nhơn không thiếu thốn. 
	          Bấy giờ, 
	Đức Thế-Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng: 
 
	2. Ta nhớ 
	kiếp quá khứ 
	Vì cầu pháp Đại thừa 
	Dầu làm vị quốc vương 
	Chẳng ham vui ngũ dục. 
	Đánh chuông rao bốn phương 
	Ai có pháp Đại thừa 
	Nếu vì ta giải nói 
	Thân sẽ làm tôi tớ. 
	Giờ có Tiên Trường thọ 
	Đến thưa cùng Đại vương 
	Ta có pháp nhiệm mầu 
	Trong đời ít có đặng 
	Nếu có thể tu hành 
	Ta sẽ vì ông nói. 
	Khi vua nghe Tiên nói 
	Sanh lòng rất vui đẹp 
	Liền đi theo Tiên nhơn 
	Cung cấp đồ cần dùng 
	Lượm củi và rau trái 
	Theo lời cung kính dâng 
	Lòng ham pháp Đại thừa 
	Thân tâm không lười mỏi, 
	Khắp vì các chúng sanh 
	Siêng cầu pháp mầu lớn 
	Cũng không vì thân mình 
	Cùng vui với ngũ dục 
	Nên dầu làm vua lớn 
	Siêng cầu đặng Pháp nầy 
	Do đó đặng thành Phật Nay vẫn vì ông nói. 
	          3. Phật bảo 
	các Tỳ-kheo rằng: "Thuở ấy, vua đó chính là thân Ta, còn Tiên nhơn đó nay 
	chính là ông Đề-Bà-Đạt-Đa. Do nhờ ông Thiện tri thức Đề-Bà-Đạt-Đa làm cho Ta 
	đầy đủ sáu pháp Ba-la-mật, Từ-bi Hỷ-xả, ba mươi hai tướng tốt, tám mươi món 
	đẹp, thân sắc vàng tía, mười trí lực, bốn món vô-sở-úy, bốn món nhiếp pháp, 
	mười tám món bất cộng, thần-thông đạo lực, thành bậc Đẳng Chánh giác rộng độ 
	chúng sanh, tất cả công đức đó đều là nhơn Thiện tri thức Đề-Bà-Đạt-Đa cả".  
	
	
	         
	4. Phật bảo 
	hàng tứ chúng: "Qua vô-lượng kiếp về sau, ông Đề-Bà-Đạt-Đa sẽ đặng thành 
	Phật hiệu là Thiên-Vương Như-Lai, Ứng-Cúng, Chánh-Biến-Tri, Minh-Hạnh-Túc, 
	Thiện-Thệ, Thế-Gian-Giải, Vô-Thượng-Sỹ, Điều-Ngự Trượng-Phu, Thiên-Nhơn-Sư, 
	Phật Thế-Tôn. Cõi nước đó tên là Thiên-Đạo, lúc đó đức Thiên-Vương Phật trụ 
	ở đời hai mươi trung kiếp, rộng vì các chúng sanh mà nói pháp mầu. 
	Hằng-hà-sa chúng sanh đặng quả A-la-hán, vô-lượng chúng sanh phát tâm 
	Duyên-giác, hằng-ha-sa chúng sanh phát tâm Vô thượng đạo, đặng Vô sanh nhẫn 
	đến bậc Bất thối chuyển. 
	          Sau khi 
	Đức Thiên-Vương Phật nhập Niết-bàn, Chánh pháp trụ lại đời hai mươi trung 
	kiếp, toàn thân Xá-lợi dựng tháp bằng bảy báu, cao sáu mươi do-tuần. Các 
	hàng trời, nhân dân đều đem hoa đẹp, hương bột, hương xoa, hương đốt, y 
	phục, chuỗi ngọc, tràng phan, lọng báu, kỹ nhạc, ca tụng để lễ lại cúng 
	dường tháp đẹp bằng bảy báu đó. Vô-lượng chúng sanh ngộ Bích-Chi-Phật, bất 
	khả tư nghì chúng sanh phát tâm Bồ-đề đến bậc Bất thối chuyển". 
	          Đức Phật 
	bảo các Tỳ-kheo: "Trong đời vị lai, nếu có kẻ Thiện-nam, người Thiện-nữ nghe 
	Kinh Diệu-Pháp Liên-Hoa phẩm Đề-Bà-Đạt-Đa, sanh lòng trong sạch kính tin 
	chẳng sanh nghi lầm, thời chẳng đọa địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, được sanh ở 
	trước các Đức Phật trong mười phương, chỗ người đó sanh ra thường được nghe 
	Kinh này. Nếu sanh vào cõi nhơn thiên thời hưởng sự vui rất thắng diệu, nếu 
	sanh ở trước Phật thời từ hoa sen hóa sanh".  
	               
	
	5. Bấy giờ, 
	ở hạ phương vị Bồ-tát theo hầu Đức Đa-Bảo Như-Lai tên là Trí-Tích bạch với 
	Đức Đa-Bảo Phật nên trở về bổn quốc. Đức Thích-Ca-Mâu-Ni Phật bảo Trí-Tích 
	rằng: "Thiện-nam-tử! Chờ giây lát, cõi đây có Bồ-tát tên Văn-Thù-Sư-Lợi có 
	thể cùng ra mắt nhau luận nói pháp mầu rồi sẽ về bổn độ". 
	          Lúc đó 
	ngài Văn-Thù-Sư-Lợi ngồi hoa sen nghìn cánh lớn như bánh xe, các vị Bồ-tát 
	cùng theo cũng ngồi hoa sen báu, từ nơi cung rồng Ta-Kiệt-La trong biển lớn 
	tự nhiên vọt lên trụ trong hư không, đến núi Linh-Thứu, từ trên hoa sen bước 
	xuống đến chỗ Phật, đầu mặt kính lạy chân hai Đức Phật, làm lễ xong, qua chỗ 
	Trí-Tích cùng hỏi thăm nhau rồi ngồi một phía. 
	          Ngài 
	Trí-Tích Bồ-tát hỏi ngài Văn-Thù-Sư-Lợi rằng: "Ngài qua cung rồng hóa độ 
	chúng sanh số được bao nhiêu?" 
	          Ngài 
	Văn-Thù-Sư-Lợi nói: "Số đó vô-lượng không thể tính kể, chẳng phải miệng nói 
	được, chẳng phải tâm lường được, chờ chừng giây lát sẽ tự chứng biết". 
	          Ngài 
	Văn-Thù nói chưa dứt lời, liền có vô số Bồ-tát ngồi hoa sen báu từ biển vọt 
	lên đến núi Linh-Thứu trụ giữa hư không. Các vị Bồ-tát này đều là của ngài 
	Văn-Thù-Sư-Lợi hóa-độ, đủ hạnh Bồ-tát đều chung luận nói sáu pháp Ba-la-mật. 
	Những vị mà trước kia là Thanh-văn ở giữa hư không nói hạnh Thanh-văn nay 
	đều tu hành "Nghĩa Không" của Đại thừa. 
	          Ngài 
	Văn-Thù-Sư-Lợi nói với ngài Trí-Tích rằng: "Tôi giáo hóa ở nơi biển việc đó 
	như thế". 
	          Lúc ấy, 
	ngài Trí-Tích Bồ-tát nói kệ khen rằng: 
	
	Đại Trí đức mạnh mẽ 
	Hóa độ vô-lượng chúng 
	Nay trong hội lớn này 
	Và tôi đều đã thấy 
	Diễn nói nghĩa thiệt tướng 
	Mở bày pháp Nhứt thừa 
	Rộng độ các chúng sanh 
	Khiến mau thành Bồ-đề. 
	               
	
	6. Ngài 
	Văn-Thù-Sư-Lợi nói: "Ta ở biển chỉ thường tuyên nói Kinh Diệu-Pháp 
	Liên-Hoa". 
	          Ngài 
	Trí-Tích hỏi ngài Văn-Thù-Sư-Lợi rằng: "Kinh này rất sâu vi diệu là báu 
	trong các Kinh, trong đời rất ít có, vậy có chúng sanh nào siêng năng 
	tinh-tấn tu hành Kinh này mau đặng thành Phật chăng?" 
	          Ngài 
	Văn-Thù-Sư-Lợi nói: "Có con gái của vua Rồng Ta-Kiệt-La mới tám tuổi mà căn 
	tánh lanh lẹ, có trí-huệ, khéo biết các căn tánh hành nghiệp của chúng sanh, 
	đặng pháp Tổng trì, các Tạng pháp kín sâu của các Phật nói đều có thể thọ 
	trì, sâu vào thiền định, rõ thấu các pháp. Trong khoảnh sát na phát tâm 
	Bồ-đề đặng bậc Bất thối chuyển, biện tài vô ngại, thương nhớ chúng sanh như 
	con đỏ, công đức đầy đủ, lòng nghĩ miệng nói pháp nhiệm mầu rộng lớn, từ-bi 
	nhơn đức khiêm nhường, ý chí hòa nhã, nàng ấy có thể đến Bồ-đề". 
	          Trí-Tích 
	Bồ-tát nói rằng: "Tôi thấy Đức Thích-Ca Như-Lai ở trong vô-lượng kiếp làm 
	những hạnh khổ khó làm, chứa nhiều công đức để cầu đạo Bồ-đề chưa từng có 
	lúc thôi dứt. Ta xem trong cõi Tam-thiên Đại-thiên nhẫn đến không có chỗ nhỏ 
	bằng hột cải, mà không phải là chỗ của Bồ-tát bỏ thân mạng để vì lợi ích 
	chúng sanh, vậy sau mới đặng thành đạo Bồ-đề. Chẳng tin Long-nữ đó ở trong 
	khoảng giây lát chứng thành bậc Chánh giác". 
	          Nói luận 
	chưa xong, lúc đó con gái của Long-vương bỗng hiện ra nơi trước đầu mặt lễ 
	kính Phật rồi đứng một phía nói kệ khen rằng: 
	
	Thấu rõ tướng tội phước 
	Khắp soi cả mười phương 
	Pháp thân tịnh vi diệu 
	Đủ ba mươi hai tướng 
	Dùng tám mươi món tốt 
	Để trang nghiêm Pháp thân 
	Trời, người đều kính ngưỡng 
	Long thần thảy cung kính 
	Tất cả loài chúng sanh 
	Không ai chẳng tôn phụng 
	Lại nghe thành Bồ-đề 
	Chỉ Phật nên chứng biết 
	Tôi nói pháp Đại thừa 
	Độ thoát khổ chúng sanh. 
	          
	    7. Bấy giờ, 
	Ngài Xá-Lợi-Phất nói với Long-nữ rằng: "Ngươi nói không bao lâu chứng đặng 
	đạo Vô thượng, việc đó khó tin. Vì sao? Vì thân gái nhơ uế chẳng phải là 
	pháp khí, thế nào có thể đặng thành Vô-thượng Chánh-giác? Đạo Phật xa rộng 
	phải trải qua vô-lượng kiếp cần khổ chứa nhóm công hạnh, tu đủ các độ, vậy 
	sau mới thành được. Lại thân gái còn có năm điều chướng: một chẳng đặng làm 
	Phạm-Thiên-Vương; hai chẳng đặng làm Đế-Thích; ba chẳng đặng làm Ma-Vương, 
	bốn chẳng đặng làm Chuyển-Luân-Thánh-Vương; năm chẳng đặng làm Phật. Thế nào 
	thân gái mau đặng thành Phật?" 
	          Lúc đó, 
	Long-nữ có một hột châu báu, giá trị bằng cõi Tam-thiên Đại-thiên đem dâng 
	lên Đức Phật. Phật liền nhận lấy. Long-nữ nói với Trí-Tích Bồ-tát cùng 
	Tôn-giả Xá-Lợi-Phất rằng: "Tôi hiến châu báu, Đức Thế-Tôn nạp thọ, việc đó 
	có mau chăng?". 
	          - Đáp: 
	"Rất mau". 
	          - Long-nữ 
	nói: "Lấy sức thần của các ông xem tôi thành Phật lại mau hơn việc đó". 
	          Đương lúc 
	đó cả chúng hội đều thấy Long-nữ thoạt nhiên biến thành nam-tử, đủ hạnh 
	Bồ-tát, liền qua cõi Vô-Cấu ở phương Nam ngồi tòa sen báu thành bậc 
	Đẳng-chánh-giác, đủ ba mươi hai tướng, tám mươi món đẹp, khắp vì tất cả 
	chúng sanh trong mười phương mà diễn nói pháp mầu. 
	          Khi ấy 
	trong cõi Ta-bà hàng Bồ-tát Thanh-văn, Trời, Rồng, Bát bộ, Nhơn cùng Phi 
	nhơn đều xa thấy Long-nữ kia thành Phật, khắp vì hàng Nhơn Thiên trong hội 
	đó mà nói pháp, sanh lòng vui mừng đều xa kính lạy, vô-lượng chúng sanh nghe 
	pháp tỏ ngộ đặng bậc Bất-thối-chuyển, vô-lượng chúng sanh đặng lãnh lời thọ 
	ký thành Phật. Cõi Vô-Cấu sáu điệu vang động, cõi Ta-bà ba nghìn chúng sanh 
	trụ bực Bất thối, ba nghìn chúng sanh phát lòng Bồ-đề mà đặng lãnh lời thọ 
	ký. 
	          Trí-Tích 
	Bồ-tát và ngài Xá-Lợi-Phất tất cả trong chúng hội yên lặng mà tin nhận đó. 
 
	
	  |