| 
	 | 
	 Kinh Hoa Nghiêm 
	Phẩm Như Lai Tùy Hảo Quang Minh 
	Công Ðức Thứ ba mươi 
	lăm Hán Dịch: Ðại-Sư 
	Thật-Xoa-Nan-Ðà 
	 
	
	Bấy giờ đức Thế Tôn bảo Bửu Thủ Bồ Tát rằng: 
	
	Phật tử! Như Lai Ứng Đẳng Chánh Giác có tùy hảo tên là Viên Mãn Vương. Trong 
	tùy hảo này phóng đại quang minh tên là Xí Thạnh, có bảy trăm vạn a tăng kỳ 
	quang minh làm quyến thuộc. 
	
	Phật tử! Lúc ta làm Bồ Tát, ở cung trời Đâu Suất, ta phóng đại quang minh 
	tên là Quang Tràng Vương chiếu mười Phật sát vi trần số thế giới. Trong 
	những thế giới đó, chúng sanh nơi địa ngục gặp được quang minh này thời liền 
	hết khổ được mười thứ thanh tịnh nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân và ý cũng như 
	vậy. 
	
	Họ đều vui mừng hớn hở. Từ địa ngục chết, họ sanh về cõi trời Đâu Suất. 
	Trong cõi trời này có cái trống tên là Thậm khả ái nhạo. Khi những trời mới 
	sanh xong thời cái trống đó phát âm bảo họ rằng: Này các Thiên Tử ! Do người 
	chẳng phóng dật, ở chỗ đức Như Lai gieo căn lành, ngày trước gần gũi các 
	thiện tri thức nên nhờ oai lực của đức Tỳ Lô Giá Na Bồ Tát, các người thoát 
	khỏi địa ngục mà sanh về đây. 
	
	Phật tử! Dưới bàn chân của Bồ Tát có thiên bức luân tên là Quang minh phổ 
	chiếu vương. Nơi đây có tùy hảo tên là Viên Mãn Vương thường phóng bốn mươi 
	thứ quang minh. Trong đó có một quang minh tên là thanh tịnh công đức có thể 
	chiếu ức na do tha Phật sát vi trần số thế giới, tùy những nghiệp hành, 
	những dục lạc của chúng sanh đều làm cho họ được thành thục. 
	
	Chúng sanh nơi A Tỳ địa ngục gặp quang minh này thời đều mạng chung sanh về 
	cõi trời Đâu Suất. 
	
	Đã sanh thiên rồi, thời nơi trống phát âm bảo họ rằng: Lành thay! Lành thay! 
	Các Thiên Tử ! Tỳ Lô Giá Na Bồ Tát nhập ly cấu tam muội, các Thiên Tử nên 
	đảnh lễ. 
	
	Các Thiên Tử nghe tiếng trống phát âm khuyến cáo như vậy đều nghĩ rằng: Lạ 
	lùng ít có, nhơn gì mà phát tiếng vi diệu như vậy. 
	
	Thiên cổ liền bảo các Thiên Tử rằng: Tiếng của ta phát ra là do sức những 
	thiện căn làm thành. 
	
	Chư Thiên Tử! Như ta nói ta mà không chấp ta, không chấp của ta, tất cả chư 
	Phật cũng như vậy, tự nói là thật mà chấp ngã và ngã sở. 
	
	Chư Thiên Tử! Như âm thanh của ta chẳng từ phương Đông đến, chẳng từ mười 
	phương đến, nghiệp báo thành Phật cũng như vậy, chẳng phải từ mười phương 
	đến. 
	
	Chư Thiên Tử! Như các người xưa ở địa ngục, thân và địa ngục chẳng phải mười 
	phương đến, chỉ do các người điên đảo, ác nghiệp, ngu si, triền phược mà 
	sanh thân địa ngục, đây không căn bổn, không có chỗ nào đến. 
	
	Chư Thiên Tử! Do oai đức lực của Tỳ Lô Giá Na Bồ Tát nên có quang minh phóng 
	ra, nhưng quang minh này chẳng phải từ mười phương đến. Cũng vậy, tiếng 
	thiên cổ ta phát ra cũng chẳng phải từ mười phương đến, chỉ do sức tam muội 
	thiện căn, sức oai đức Bát nhã Ba la mật mà xuất sanh âm thanh, thanh tịnh 
	như vậy, thị hiện những tự tại như vậy. 
	
	Chư Thiên Tử! Như núi Tu Di, trên đảnh có cung điện thượng diệu của tam thập 
	tam thiên, các đồ vui sướng, nhưng những đồ vui này chẳng phải từ mười 
	phương đến. Cũng vậy, tiếng thiên cổ ta chẳng phải từ mười phương đến. 
	
	Chư Thiên Tử! Ví như ức na do tha Phật sát vi trần thế giới đều nghiền ra 
	thành vi trần. 
	
	Ta vì chúng sanh như số vi trần ấy, theo sở thích của họ mà thuyết pháp 
	khiến họ rất vui mừng. 
	
	Ta đối với họ chẳng sanh mỏi chán, chẳng sanh thối khiếp, chẳng sanh kiêu 
	mạn, chẳng sanh phóng dật. 
	
	Chư Thiên tử! Tỳ Lô Giá Na Bồ Tát trụ ly cấu tam muội cũng như vậy. Nơi bàn 
	tay hữu trong một tùy hảo phóng một quang minh xuất hiện vô lượng thần lực 
	tự tại. Tất cả Thanh Văn, Bích Chi Phật còn chẳng biết được huống là các 
	chúng sanh. 
	
	Chư Thiên Tử! Các người nên qua cúng dường và gần gũi Bồ Tát đó, chớ có tham 
	đắm nơi đồ vui ngũ dục. Tham nơi đồ vui ngũ dục thời chướng những thiện căn. 
	
	Chư Thiên Tử! Ví như kiếp hỏa đốt cháy núi Tu Di tiêu tan không còn sót. Sự 
	tham dục ràng buộc nơi tâm cũng như vậy, trọn chẳng thể sanh lòng niệm Phật. 
	
	Chư Thiên Tử! Các người nên phải biết ơn và báo ơn. Những chúng sanh chẳng 
	biết ơn và báo ơn phần nhiều bị hoạnh tử đọa vào địa ngục. 
	
	Chư Thiên Tử! Các người xưa kia ở trong địa ngục nhờ quang minh chiếu đến 
	thân mà thoát nơi kia sanh về đây. Các người phải mau hồi hướng tăng trưởng 
	thiện căn. 
	
	Chư Thiên Tử! Như ta, thiên cổ chẳng phải nam, chẳng phải nữ, mà có thể hiện 
	vô lượng vô biên sự bất tư nghì. Cũng vậy, chư Thiên Tử các người chẳng phải 
	nam nữ mà hay thọ dụng những thứ cung điện viên lâm thượng diệu. 
	
	Như thiên cổ ta chẳng sanh chẳng diệt, sắc, thọ, tưởng, hành, thức cũng như 
	vậy, chẳng sanh chẳng diệt. Các người nếu có thể hiểu được như vậy, nên biết 
	là đã được nhập vô y ấn tam muội. 
	
	Chư Thiên Tử nghe tiếng trống trên đây xong, đều được chưa từng có. Liền hóa 
	làm một vạn lùm mây hoa, một vạn lùm mây hương, một vạn lùm mây âm nhạc, một 
	vạn lùm mây tràng, một vạn lùm mây lọng, một vạn lùm cây ca tụng, rồi cùng 
	nhau qua cung điện của Tỳ Lô Giá Na Bồ Tát ngự, đồng chắp tay cung kính đứng 
	qua một phía muốn được chiêm ngưỡng Bồ Tát mà chẳng được thấy. 
	
	Bấy giờ có vị Thiên Tử bảo rằng: Tỳ Lô Giá Na Bồ Tát đã ẩn nơi đây mà sanh 
	xuống nhơn gian nơi cung của nhà vua Tịnh Phạn, ngự lầu các chiên đàn ở thai 
	bà Ma Gia phu nhơn. 
	
	Chư Thiên Tử dùng thiên nhãn xem, thấy thân Bồ Tát ở nhà vua Tịnh Phạn tại 
	nhơn gian. Phạm Thiên, Dục Thiên chầu hầu cúng dường. 
	
	Chư Thiên Tử đều nghĩ rằng: Nếu chúng ta chẳng đến thăm viếng thưa hỏi Bồ 
	Tát, mà ái trước nơi Thiên cung này dầu chỉ một niệm cũng là không nên. 
	
	Mỗi mỗi Thiên tử cùng quyến thuộc mười na do tha người sắp sửa xuống Diêm 
	Phù Đề. 
	
	Trống thiên cổ phát âm bảo rằng: Chư Thiên Tử! Đại Bồ Tát chẳng phải mạng 
	chung ở đây mà sanh nơi kia. Chỉ dùng thần thông tùy tâm sở nghi của các 
	chúng sanh làm cho họ được thấy. 
	
	Như ta hiện nay chẳng phải mắt thấy mà hay phát âm. Đại Bồ Tát nhập ly cấu 
	tam muội cũng như vậy, chẳng phải mắt thấy mà hay thị hiện thọ sanh các nơi, 
	lìa phân biệt, trừ kiêu mạn, không nhiễm trước. 
	
	Chư ThiênTử nên phát tâm Vô thượng Bồ đề, trị sạch ý mình, gìn oai nghi 
	lành, sám hối trừ tất cả nghiệp chướng, phiền não chướng, báo chướng, kiến 
	chướng. 
	
	Dùng hết pháp giới chúng sanh số thân, đầu, lưỡi, dùng hết pháp giới chúng 
	sanh số thân nghiệp lành, ngữ nghiệp lành, ý nghiệp lành, sám hối trừ những 
	chướng tội lỗi. 
	
	Chư Thiên Tử nghe lời này rồi được chưa từng có, tâm rất hoan hỷ mà hỏi 
	thiên cổ rằng: Đại Bồ Tát làm thế nào sám hối trừ tất cả tội ác? 
	
	Do sức thiện căn tam muội của Bồ Tát, thiên cổ phát âm bảo rằng: Chư Thiên 
	Tử! Bồ Tát biết các nghiệp chẳng từ phương Đông đến, chẳng từ mười phương 
	đến mà đồng chứa nhóm ở nơi tâm. Chỉ từ điên đảo sanh, không có trụ xứ. Bồ 
	Tát quyết định thấy rõ như vậy không có nghi lầm. 
	
	Như thiên cổ ta nói nghiệp, nói báo, nói hạnh, nói giới, nói hỷ, nói an, nói 
	các tam muội. Chư Phật và Bồ Tát cũng như vậy, nói ngã, nói ngã sở, nói 
	chúng sanh, nói tham sân si, nói các loại nghiệp. Mà thiệt ra không ngã, 
	không ngã sở. Những nghiệp tạo ra, quả báo của sáu loài, tìm cầu mười phương 
	đều chẳng thể được. 
	
	Ví như tiếng thiên cổ ta chẳng sanh chẳng diệt, chư Thiên tạo ác chẳng nghe 
	tiếng khác mà chỉ nghe tiếng địa ngục giác ngộ. Cũng vậy, tất cả các nghiệp 
	chẳng phải sanh, chẳng phải diệt, tùy có tu tập thời thọ lấy quả báo. 
	
	Như thiên cổ ta phát âm, trong vô lượng kiếp chẳng thể cùng tận, không gián 
	đoạn, đều không có lai không có khứ. Nếu có khứ lai thời có đoạn thường. Tất 
	cả chư Phật trọn không nói có pháp đoạn thường. Trừ dùng phương tiện để 
	thành thục chúng sanh. 
	
	Như thiên cổ ta phát âm tùy tâm chúng sanh trong vô lượng thế giới đều khiến 
	được nghe. 
	
	Cũng vậy, tất cả chư Phật tùy tâm chúng sanh đều khiến được thấy. 
	
	Như có cái gương pha lê tên là Năng chiếu, gương này trong sạch sáng suốt, 
	lớn vô lượng vô biên bằng mười thế giới. Trong các quốc độ, tất cả hình 
	tượng của núi sông, của mọi loài, nhẫn đến ngạ quỷ, súc sanh, địa ngục đều 
	hiện trong gương đó. 
	
	Này chư Thiên Tử! Các người nghĩ thế nào? Những ảnh tượng kia có thể cho là 
	đến vào trong gương rồi từ gương mà đi chăng? 
	
	Đáp rằng: Không thể nói thế được. 
	
	Này chư Thiên Tử! Cũng vậy, tất cả các nghiệp dầu hay xuất sanh các quả báo 
	mà không chỗ đến và đi. 
	
	Ví như nhà huyễn thuật, huyễn hoặc mắt người. Phải biết các nghiệp cũng như 
	vậy. 
	
	Nếu biết được như trên đây, thời là chơn thiệt sám hối tất cả tội ác đều 
	được thanh tịnh. 
	
	Lúc nói pháp này, Chư Đâu Suất Thiên Tử trong trăm ngàn ức na do tha Phật 
	sát vi trần số thế giới được vô sanh pháp nhẫn. Vô lượng bất tư nghì vô số 
	Lục Dục Thiên Tử phát tâm Vô thượng Bồ Đề. 
	
	Trong thời Lục Dục, tất cả Thiên nữ đều bỏ thân nữ phát tâm Vô thượng Bồ Đề. 
	
	Bấy giờ chư Thiên Tử nghe nói Phổ Hiền quảng đại hồi hướng, vì được Thập 
	địa, vì được chư lực trang nghiêm tam muội, vì dùng ba nghiệp thanh tịnh 
	bằng số chúng sanh mà sám hối trừ tất cả những trọng chướng, nên liền thấy 
	trăm ngàn ức na do tha Phật sát vi trần số hoa sen thất bửu. 
	
	Trên mỗi mỗi hoa sen đều có Bồ Tát ngồi kiết già phóng đại quang minh. Mỗi 
	mỗi Bồ Tát nơi mỗi tùy hảo phóng đại quang minh bằng số chúng sanh. Trong 
	quang minh đó có chư Phật bằng số chúng sanh ngồi kiết già theo tâm của 
	chúng sanh để thuyết pháp. Mà còn chưa hiện sức chút ít phần của ly cấu tam 
	muội. 
	
	Bấy giờ chư Thiên Tử đem những hoa trên, lại ở trên thân mỗi lỗ lông hóa làm 
	những mây hoa đẹp bằng số chúng sanh cúng dường đức Tỳ Lô Giá Na Như Lai 
	bằng cách rải hoa lên chỗ Phật. Tất cả hoa đó đều dừng ở trên thân Phật. 
	Những mây hương rưới khắp vô lượng Phật sát vi trần số thế giới. 
	
	Nếu có chúng sanh nào thân được thấm hương thời được an lạc như Tỳ Kheo nhập 
	đệ Tứ thiền, tất cả nghiệp chướng đều tiêu diệt. Nếu có ai được ngửi, thời 
	đối với năm trần sắc, thinh, hương, vị và xúc, trong đó có năm trăm phiền 
	não, ngoài đó cũng có năm trăm phiền não, kẻ tham nhiều có hai vạn một ngàn 
	phiền não, kẻ sân nhiều có hai vạn một ngàn phiền não, kẻ si nhiều có một 
	vạn hai ngàn phiền não, kẻ đẳng phần có một vạn hai ngàn phiền não, rõ biết 
	tất cả đều hư vọng. Biết như vậy rồi được thành tựu hương tràng vân tự tại 
	quang minh thanh tịnh thiện căn. 
	
	Nếu có chúng sanh nào thấy lọng đó thời gieo được một thanh tịnh kim võng 
	chuyển luân vương một hằng hà sa thiện căn. 
	
	Phật tử! Bồ Tát trụ nơi ngôi Chuyển luân vương này thời giáo hóa chúng sanh 
	trong trăm ngàn ức na do tha Phật sát vi trần số thế giới. 
	
	Phật Tử! Như đức Nguyệt Trí Như Lai ở Minh Cảnh thế giới, thường có tứ chúng 
	ở các thế giới khác hóa hiện thân họ đến nghe pháp. Như Lai này rộng vì họ 
	mà diễn thuyết những sự bổn sanh, chưa từng có một niệm gián đoạn. Nếu có 
	chúng sanh nào nghe danh hiệu Nguyệt Trí Phật, thời được sanh về thế giới 
	của Phật đó. 
	
	Cũng vậy, Bồ Tát an trụ nơi ngôi thanh tịnh kim võng chuyển luân vương, nếu 
	có ai gặp được quang minh, thời ắt được bực Bồ Tát Đệ Thập địa, vì do sức 
	thiện căn tu hành từ trước. 
	
	Phật Tử! Như người được Sơ thiền, dầu chưa mạng chung đã thấy cung điện ở 
	Phạm Thiên mà được thọ an lạc nơi phạm thế. 
	
	Đại Bồ Tát an trụ nơi ngôi thanh tịnh kim võng chuyển luân vương phóng ma ni 
	kế thanh tịnh quang minh. 
	
	Nếu có chúng sanh nào gặp được quang minh này đều được bực Bồ Tát đệ Thập 
	địa, thành tựuvô lượng trí huệ quang minh, được mười thứ thanh tịnh nhãn, 
	nhẫn đến mười thứ thanh tịnh ý, đầy đủ vô lượng thậm thâm tam muội, thành 
	tựu nhục nhãn thanh tịnh như vậy. 
	
	Phật Tử! Giả sử có người đem ức na do tha Phật sát nghiền làm vi trần, một 
	vi trần là một cõi, lại đem vi trần số Phật sát đó nghiền làm vi trần. Những 
	vi trần này đều để trên bàn tay tả, cầm đi qua phương Đông khỏi ngần ấy vi 
	trần số thế giới mới bỏ xuống một vi trần, đi mãi đến hết số vi trần ấy, 
	chín phương kia cũng như vậy. Mười phương tất cả những thế giới như vậy, 
	hoặc dính vi trần hoặc chẳng dính đều đem hiệp làm một Phật độ. 
	
	Này Bửu Thủ! Phật độ như vậy có thể nghĩ bàn được chăng? 
	
	Bạch Thế Tôn! Phật độ như vậy rộng lớn vô lượng kỳ đặc ít có chẳng thể nghĩ 
	bàn được. 
	
	Nếu có chúng sanh nào nghe ví dụ này mà hay sanh được lòng tin hiểu, phải 
	biết lại là kỳ đặc ít có. 
	
	Phật nói: Như vậy! Như vậy! Như lời của ngươi nói, này Bửu Thủ! Nếu có thiện 
	nam tử thiện nữ nhơn nghe ví dụ này mà sanh lòng tin thời ta thọ ký cho 
	người ấy quyết định sẽ thành Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Sẽ được Như 
	lai Vô Thượng trí huệ. 
	
	Này Bửu Thủ! Giả sử lại có người đem ngàn ức Phật sát vi trần số Phật độ 
	rộng lớn như trên đã nói nghiền làm vi trần, rồi đem vi trần này y theo ví 
	dụ trước mỗi mỗi bỏ xuống nhẫn đến hiệp làm một Phật độ. Lại nghiền làm vi 
	trần. Thứ đệ như vậy lần lượt đến tám mươi lần. Tất cả Phật độ quảng đại như 
	vậy có bao nhiêu vi trần, nhục nhãn thanh tịnh nghiệp báo của Bồ Tát, trong 
	một niệm đều có thể thấy rõ. Cũng thấy trăm ức Phật sát rộng lớn vi trần số 
	Phật như gương pha lê trong sạch sáng suốt chiếu mười phương Phật sát vi 
	trần số thế giới. 
	
	Này Bửu Thủ! Như vậy đều là phước đức thiện căn của thanh tịnh kim võng 
	Chuyển luân vương tam muội làm thành. 
	  | 
| 
	 | « Trang Trước Trang Kế » |