| 
	 | 
	 Kinh Hoa Nghiêm 
	Phẩm Thăng Đâu Suất Thiên Cung Thứ hai mươi 
	ba Hán Dịch: Ðại-Sư 
	Thật-Xoa-Nan-Ðà 
	 
	Lúc bây giờ, do thần-lực của đức phật, thập 
	phương tất cả thế-giới, trong mỗi Diêm-Phù-Đề đều thấy đức Phật ngự dưới cây 
	bồ-đề, đều có Bồ-Tát thừa oai-lực của Phật mà thuyết pháp, không ai chẳng 
	cho rằng đức Phật luôn ở trước mình. 
	 Đức 
	Thế-Tôn lại dùng thần-lực chăng rời các chỗ: cây bồ-đề, đảnh Tu-Di-Sơn, 
	Dạ-Ma thiên-cung, mà qua đến Đâu-Suất-Đà thiên nơi điện 
	Diệu-Bửu-Trang-Nghiêm. 
	 Đâu-Suất 
	Thiên-Vương vọng thấy đức Phật đến, liền dọn tòa Ma-Ni-Tạng Sư-Tử tại giữa 
	điện. 
	Tòa ấy do những diệu-bửu cõi trời họp thành, 
	từ những thiện-căn công-đức mà có, không ai quan-sát trọn hết được sự tốt 
	đẹp của nó. Có trăm vạn ức từng cấp vòng quanh tòa. Có trăm vạn ức lưới 
	vàng, lưới ma-ni, lưới báu, trăm vạn ức trướng hoa, trướng báu, trướng 
	tràng-hoa, trướng hương giăng che phía trên tòa. 
	Tràng-hoa thòng xuống, hơi thơm lan khắp nơi. 
	Có trăm vạn ức lọng hoa, lọng tràng-hoa, lọng báu, do chư thiên cầm bày hàng 
	bốn phía. Trăm vạn ức bửu-y trải trên tòa. Trăm vạn ức lâu các chói sáng 
	trang-nghiêm. 
	Trăm vạn ức lưới chuỗi ngọc báu rủ bốn phía. 
	Có trăm vạn ức màn linh báu, những linh ấy hơi động vang ra tiếng hòa nhã. 
	Cửa sổ bằng trăm vạn ức báu kiên-cố ma-ni. Cửa chính bằng trăm vạn ức báu 
	thanh-tịnh diệu tạng. Rưới trăm vạn ức mây thiên hoa, mây thiên-hương, mây 
	thiên-y, mây thiên- bửu, mây thiên cái, mây thiên-trang-nghiêm-cụ, mây 
	thiên-bửu-man, mây thiên anh-lạc. Trăm vạn ức bửu-thọ che mát xung quanh. 
	Trăm vạn ức thiên-nhạc đồng hòa tấu ra tiếng 
	vi-diệu diệt các phiền não, tán thán sự cúng-dường, sự thờ phụng, sự tu 
	hành, cũng tán thán phật quả, thiệt-lý, phật bổn-hạnh, cũng tán than sự 
	cúng-dường chư Phật thời quá-khứ, ca ngợi chư Phật tối thắng vô-úy, ca ngợi 
	công-đức vô-tận của Bồ-Tát, ca ngợi hạnh tương-ưng của tất cả bực Bồ-Tát, ca 
	ngợi công-đức bất tuyệt của Phật, ca ngợi công-hạnh thấy Phật, ca ngợi lý 
	tương ưng với vô-ngại. Tiếng thiên-nhạc vang khắp tất cả phật-sát. 
	Có trăm vạn ức sơ-phát-tâm Bồ-Tát vừa thấy 
	bửu-tòa nầy lại càng thêm lớn tâm nhứt-thiết-trí. 
	Trăm vạn ức Trị-Địa Bồ-Tát tâm-tịnh hoan hỷ. 
	Trăm vạn ức Tu-Hành Bồ-Tát ngộ-giải thanh-tịnh. 
	Trăm vạn ức Sanh-Quý Bồ-Tát trụ 
	thắng-chí-lạc. Trăm vạn ức Phương-Tiện-Cụ-Túc Bồ-Tát khởi đại-thừa-hạnh. 
	Trăm vạn ức Chánh-Tâm-Trụ Bồ-Tát siêng tu tất 
	cả đạo Bồ-Tát.  Trăm vạn ức 
	Bất-Thối Bồ-Tát tịnh tu tất cả Bồ-Tát-địa. Trăm vạn ức Đồng-Chơn Bồ-Tát được 
	quang-minh tam-muội của tất cả Bồ-Tát. 
	Trăm vạn ức Pháp-Vương-Tử Bồ-Tát nhập bất-tư 
	nghì chư Phật cảnh-giới. Trăm vạn ức Quán-Đảnh Bồ-Tát hay hiện thập lực của 
	vô-lượng Như-Lai. Trăm vạn ức Bồ-Tát được tri-giải thanh-tịnh. Trăm vạn ức 
	Bồ-Tát sanh lòng ưa thích. Trăm vạn ức Bồ-Tát thâm tín chẳng hư hoại. Trăm 
	vạn ức Bồ-Tát thế-lực rộng lớn. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát thêm lớn danh tiếng. Trăm 
	vạn ức Bồ-Tát diễn thuyết pháp nghĩa khiến trí quyết-định. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát chánh-niệm chẳng loạn. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát sanh trí quyết định. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát được sức văn trì, trì tất 
	cả phật-pháp. Trăm vạn ức Bồ-Tát xuất-sanh vô-lượng tri-giải rộng lớn 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát an trụ tín-căn. Trăm vạn 
	ức Bồ-Tát được đàn ba-la-mật có thể thí tất cả. Trăm vạn ức Bồ-Tát được 
	thi-ba-la-mật, trì toàn vẹn các giới-hạnh. Trăm vạn ức Bồ-Tát được nhẫn 
	ba-la-mật tâm chẳng vọng động, trọn nhẫn thọ được tất cả phật-pháp.Trăm vạn 
	ức Bồ-Tát được tinh-tấn ba-la-mật, có thể thật hành vô-lượng xuất-ly 
	tinh-tấn. Trăm vạn ức Bồ-Tát được thiền ba-la-mật, đủ vô-lượng thiền-định 
	quang-minh. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát được bác-nhã ba-la mật, 
	trí-huệ quang minh có thể soi sáng khắp nơi. Trăm vạn ức Bồ-Tát thành-tựu 
	đại-nguyện trọn đều thanh-tịnh. Trăm vạn ức Bồ-Tát được đèn trí-huệ soi sáng 
	pháp môn. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát được pháp-quang của thập 
	phương chư Phật chiếu đến. Trăm vạn ức Bồ-Tát diễn pháp ly-si cùng khắp mười 
	phương. Trăm vạn ức Bồ-Tát vào khắp tất cả quốc-độ chư Phật. Trăm vạn ức 
	Bồ-Tát pháp-thân đến tất cả phật-độ. Trăm vạn ức Bồ-Tát được Phật âm-thinh 
	hay rộng khai ngộ chúng-sanh. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát được phương-tiện xuất-sanh 
	nhứt-thiết-trí. Trăm vạn ức Bồ-Tát được thành-tựu tất cả pháp-môn. Trăm vạn 
	ức Bồ-Tát thành-tựu pháp-trí như bửu-tràng có thể hiển-thị tất cả phật-pháp. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát có thể trọn thị-hiện 
	cảnh-giới Như-Lai. Trăm vạn ức Thiên-Vương cung kính lễ bái. 
	Trăm vạn ức Long-Vương nhìn ngắm không nhàm. 
	Trăm vạn ức Dạ-Xoa-Vương chấp tay trên đầu. 
	Trăm vạn ức Càn-Thác-Bà Vương khởi lòng 
	tịnh-tín. Trăm vạn ức A-Tu-La Vương dứt lòng kiêu-mạn. 
	Trăm vạn ức Ca-Lâu-La Vương miệng ngậm dải 
	lụa màu. Trăm vạn ức Khẩn-Na-La Vương vui mừng hớn hở. 
	Trăm vạn ức Ma-Hầu-La-Già-Vương hoan-hỷ 
	chiêm-ngưỡng. Trăm vạn ức thế-chúa cúi đầu đảnh lễ. 
	Trăm vạn ức Đao-lợi Thiên-Vương chiêm-ngưỡng 
	chẳng nháy mắt. Trăm vạn ức Da-Ma Thiên-Vương hoan-hỷ ca ngợi. Trăm vạn ức 
	Đâu-Suất Thiên-Vương mọp thân làm lễ. Trăm vạn ức Hóa-Lạc Thiên-Vương cung 
	kính đảnh lễ 
	Trăm vạn ức Tha-Hóa Thiên-Vương chấp tay 
	cung-kính. Trăm vạn ức Phạm-Vương nhứt tâm quan-sát. 
	Trăm vạn ức Đại-Tự-Tại Thiên-Vương cung kính 
	cúng-dường. Trăm vạn ức Bồ-Tát lên tiếng tán thán. 
	Trăm vạn ức thiên-nữ chuyên tâm cúng-dường. 
	Trăm vạn ức Đồng-Nguyện-Thiên hớn hở vui mừng. 
	Trăm vạn ức Đồng-Trụ-Thiên ca ngợi. Trăm vạn 
	ức Phạm-Thân-Thiên trải thân kính lễ. 
	Trăm vạn ức Phạm-Phụ-Thiên chấp tay trên đầu. 
	Trăm vạn ức Phạm-Chúng-Thiên hầu hạ xung quanh. 
	Trăm vạn ức Đại-Phạm-Thiên ca ngợi vô-lượng 
	công-đức. Trăm vạn ức Quang-Thiên năm vóc gieo xuống đất. 
	Trăm vạn ức Thiểu-Quang-Thiên ca ngợi khó gặp 
	Phật xuất-thế. Trăm vạn ức Vô-Lượng-Quang-Thiên vọng lễ Phật. Trăm vạn ức 
	Quang-Âm Thiên tán thán rất khó được thấy Phật. Trăm vạn ức Tịnh-Thiên cùng 
	cung-điện đồng đến đây. Trăm vạn ức Thiểu-Tịnh-Thiên dùng tâm thanh-tịnh cúi 
	đầu làm lễ. 
	Trăm vạn ức Vô-Lượng-Tịnh Thiên nguyện muốn 
	thấy Phật. Trăm vạn ức Biến-Tịnh-Thiên thân-cận tôn-trọng cúng-dường. Trăm 
	vạn ức Quảng-Thiên nhớ căn lành đời trước. Trăm vạn ức Thiểu-Quang-Thiên 
	sanh quan-niệm hi-hữu đôí với Như-Lai. Trăm vạn ức Vô-Lượng-Quảng Thiên 
	quyết định tôn trọng sanh các nghiệp lành. 
	Trăm vạn ức Quảng-Quả-Thiên cúi mình cung 
	kính. Trăm vạn ức Vô-Phiền-Thiên tín-căn kiên-cố kính lễ. 
	Trăm vạn ức Vô-Nhiệt-Thiên chấp tay niệm Phật 
	không lòng mỏi nhàm. Trăm vạn ức Thiện-Kiến Thiên đảnh lễ. 
	Trăm vạn ức Thiện-Hiện Thiên mãi nhớ 
	cúng-dường Phật. Trăm vạn ức Sắc-Cứu-Cánh Thiên kính lễ. Trăm vạn ức chư 
	Thiên đều rất hoan-hỷ lên tiếng tán thán. Trăm vạn ức chư Thiên đều khéo 
	tư-duy để trang-nghiêm. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát Thiên hộ-trì phật-tòa 
	không ngớt trang-nghiêm. Trăm vạn ức hoa-Thủ Bồ-Tát rải tất cả thứ hoa. Trăm 
	vạn ức Hương-Thủ Bồ-Tát rải tất cả thứ hương. Trăm vạn ức Man-Thủ Bồ-Tát rải 
	tất cả tràng-hoa. 
	Trăm vạn ức Y-Thủ Bồ-Tát rải tất cả thứ 
	y-phục. Trăm vạn ức Cái-Thủ Bồ-Tát rải tất cả thứ lọng. Trăm vạn ức 
	Tràng-Thủ Bồ-Tát rải tất cả thứ tràng. Trăm vạn ức Phan-Thủ Bồ-Tát rải tất 
	cả thứ phan. Trăm vạn ức Bửu-Thủ Bồ-Tát rải tất cả thứ bửu. Trăm vạn ức 
	Trang-Nghiêm-Thủ Bồ-Tát rải tất cả đồ trang-nghiêm. 
	Trăm vạn ức Thiên-Tử đến dưới bửu-tòa. Trăm 
	vạn ức Thiên-Tử cùng cung-điện đồng đến đây với tâm tịnh-tín. Trăm vạn ức 
	Sanh-Quý Thiên-Tử dùng thân gìn bửu-tòa. Trăm vạn ức Quán-Đảnh Thiên-Tử cả 
	thân gìn bửu-tòa. Trăm vạn ức Tu-Duy Bồ-Tát cung-kính tư-duy. Trăm vạn ức 
	Sanh-Quý Bồ-Tát phát tâm thanh-tịnh. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát sáu căn vui đẹp. Trăm vạn 
	ức Bồ-Tát thân-tâm thanh-tịnh. Trăm vạn ức Bồ-Tát tín-giải thanh-tịnh. Trăm 
	vạn ức Bồ-Tát ba nghiệp thanh-tịnh. Trăm vạn ức Bồ-Tát thọ sanh tự-tại. Trăm 
	vạn ức Bồ-Tát pháp-quang chiếu sáng. Trăm vạn ức Bồ-Tát thành-tựu các bực. 
	Trăm vạn ức Bồ-Tát khéo giáo-hóa tất cả chúng-sanh 
	Trăm vạn ức thiện-căn sanh ra. Trăm vạn ức 
	Phật hộ-trì. Trăm vạn ức phứơc-đức viên mãn. Trăm vạn ức đại-nguyện 
	nghiêm-khiết. Trăm vạn ức hạnh lành sanh khởi. Trăm vạn ức tâm thù-thắng làm 
	thanh-tịnh. 
	Trăm vạn ức pháp lành làm kiên-cố. Trăm vạn 
	ức thần-lực thị-hiện ra. Trăm vạn ức công-đức làm thành. Trăm vạn ức pháp 
	tán thán để ca ngợi. 
	 Như ở 
	thế-giới nầy, Đâu-Suất Thiên-Vương phụng vì đức Như-Lai mà trần-thiết 
	bửu-tòa, trong tất cả thế-giới, các Đâu-Suất Thiên-Vương cũng vì đức Như-Lai 
	mà trần-thiết bửu-tòa đều đồng sự trang-nghiêm, đồng nghi-tắc, đồng tin ưa, 
	đồng tâm-tịnh, đồng vui thích, đồng mừng rỡ, đồng tôn trọng, đồng quan-niệm 
	hi-hữu, đồng hớn-hở, đồng khát-ngưỡng như thế cả. 
	 Trần-thiết 
	bửu-tòa xong, Đâu-Suất Thiên-Vương với lòng tôn-trọng cùng mười vạn ức vô-số 
	Đâu-Suất Thiên-Tử phụng nghinh đức Như-Lai. 
	 Thiên-Vương 
	và chư Thiên dùng tâm thanh-tịnh rưới vô-số mây màu hoa, mây màu hương, mây 
	màu tràng-hoa, mây bửu-cái, mây thiên-y, mây diệu-bửu, mây trang-nghiêm-cụ. 
	 Lúc 
	Chư Thiên từ nơi thân mình tuôn ra vô-số thứ mây màu báu đẹp nầy, trăm ngàn 
	ức vô-số Đâu-Suất Thiên-tử cùng chúng Thiên-tử hiện diện trong hội lòng rất 
	hoan hỷ kính lễ. Vô-số Thiên-nữ hớn-hở kính mộ chiêm-ngưỡng đức Như-Lai. 
	Bất-khả-thuyết Bồ-Tát trụ giữa hư-không tinh-tấn nhứt tâm cúng-dường đức 
	Phật nhiều hơn chư Thiên và cung-kính đảnh lễ. Vô-số âm nhạc đồng thời hòa 
	tấu. 
	 Bấy 
	giờ, do thần-lực của đức Phật, do căn lành ngày trước, do sức tự-tại 
	bất-tư-nghì, nên trong Đâu-Suất Thiên-cung, tất cả Thiên-Tử và Thiên-nữ đều 
	vọng thấy đức Phật đối trước mình. Họ đồng tự nghĩ rằng: Đức Như-Lai 
	xuất-thế khó gặp-gỡ được, nay tôi được thấy đấng vô-thượng chánh-giác.  
	 Họ 
	cùng chúng-hội đồng phụng nghinh đức Như-lai. Tất cả đều dùng thiên-y dựng 
	tất cả thứ hoa Trời, hương trời rải lên cúng-dường đức Phật. 
	 Trăm 
	ngàn ức na-do-tha vô-số Đâu-Suất Thiên-tử trụ giữa hư-không đều khởi tâm 
	cảnh-giới trí-huệ, đối với đức Phật, mà đốt những thứ thiên-hương, khói 
	hương kết thành mây đẹp thơm trang-nghiêm trên hư không. 
	Lại với đức Phật, họ khởi tâm hoan-hỷ mà rưới 
	những mây hoa trời trang-nghiêm hư-không. 
	Lại với đức Phật, họ khởi tâm tôn-trọng rưới 
	những mây lọng Trời trang-nghiêm hư-không. 
	Họ lại khởi tâm cúng dường Phật mà rải mây 
	tràng-hoa Trời trang-nghiêm hư-không. 
	Họ lại khởi tâm tín-giải bủa vô-số lưới vàng 
	che trùm hư-không, có những bửu-linh luôn vang tiếng hòa-dịu. 
	Họ lại khởi tâm tối-thắng phước-điền dùng 
	vô-số màn báu trang-nghiêm hư-không và rưới mây chuỗi ngọc báu không ngớt. 
	Họ lại sanh tâm thâm tín dùng vô-số cung-điện 
	Trời trang nghiêm hư-không, tất cả thiên-nhạc vang tiếng vi-diệu. 
	Họ lại sanh tâm tối-thắng khó gặp đối với đức 
	Phật, dùng vô-số mây thiên-y nhiều màu trang-nghiêm hư-không và rưới vô-tỉ 
	những y-phục vi-diệu. 
	Họ lại sanh vô-lượng tâm hoan-hỷ hớn-hở dùng 
	vô-số thiên bửu-quan trang-nghiêm hư-không và rưới vô-lượng thiên-quan kết 
	thành mây. Họ lại khởi tâm hoan-hỷ dùng vô-số báu nhiều màu trang-nghiêm 
	hư-không và rưới những mây chuỗi ngọc không ngớt.  
	 Trăm 
	ngàn ức na-do-tha vô-số Thiên-tử, đối với đức Phật, đều sanh tâm tịnh-tín 
	rải vô-số thiên-hoa nhiều màu, đốt vô-số thiên-hương để cúng dường Như-Lai. 
	Họ lại khởi tâm đại-trang-nghiêm biến-hóa cầm 
	vô-số thiên-mạt-hương nhiều màu phụng rải cúng dường đức Phật. 
	Họ lại khởi tâm hoan-hỷ cầm vô-số lọng nhiều 
	màu theo bên Như-Lai. 
	Họ lại khởi tâm tăng-thượng cầm vô-số y báu 
	nhiều màu trải trên đường để cúng-dường Như-Lai. 
	Họ lại khởi tâm thanh-tịnh cầm vô-số 
	bửu-tràng nhiều màu phụng nghinh Như-Lai. 
	Họ lại khởi tâm tăng-thượng hoan-hỷ cầm vô-số 
	đồ trang-nghiêm báu cúng-dường Như-Lai. 
	Họ lại sanh tâm bất-hoại-tín cầm vô-số 
	tràng-hoa báu cúng-dường Như-Lai. 
	Họ lại sanh tâm hoan-hỷ vô-tỉ cầm vô-số 
	bửu-phan cúng-dường Như-Lai. 
	 Trăm 
	ngàn ức na-do-tha vô-số Thiên-tử dùng tâm điều-thuận tịch-tịnh không 
	phóng-dật đem vô-số thiên-nhạc vang tiếng vi-diệu cúng dừng Như-Lai. 
	 Bất-khả-thuyết 
	Bồ-Tát ở trước nơi trời Đâu-Suất, sanh ra từ pháp siêu thế-gian, từ hạnh ly 
	phiền-não, từ tâm vô-ngại, từ pháp thậm-thâm phương-tiện, từ trí quảng-đại, 
	từ tín-tâm thanh-tịnh kiên-cố, từ thiện-căn bầt-tư-nghì, từ vô-số thiện-xảo 
	biến-hóa, từ tâm cúng-dường Phật, từ pháp-môn vô-tác. 
	 Chư 
	Bồ-Tát nầy đem đồ cúng-dường hơn cả chư Thiên để dưng lên Phật: những 
	bửu-cái từ ba-la-mật sanh ra, những hoa-trướng từ tri-giải thanh tịnh sanh 
	ra, những bửu-y từ vô-sanh-pháp nhẫn sanh ra, những lưới bửu-linh từ tâm 
	vô-ngại sanh ra, những hương báu từ tâm hiểu pháp như huyễn sanh ra, những 
	bửu-tòa từ tâm cùng khắp Phật cảnh giới Như-Lai tòa sanh ra, những bửu-tràng 
	từ tâm cúng-dường Phật chẳng lười trễ sanh ra, những bửu-điện từ tâm hoa-hỷ 
	hiểu pháp như giấc mơ sanh ra, những mây bửu liên-hoa từ thiên-căn vô-trước 
	vô-sanh sanh ra, cùng những mây hương, mây hoa, mây bửu-y, mây đồ 
	trang-nghiêm hơn cả chư Thiên dưng lên cúng-dường đức Phật. 
	 Mỗi 
	thân của chư Bồ-Tát nầy đều hiện ra bất-khả-thuyết trăm ngàn ức na-do-tha 
	Bồ-Tát đầy khắp pháp-giới hư-không-giới. Tâm của chư Bồ-Tát nầy đồng với 
	tam-thế chư Phật, bởi từ pháp không điên-đảo khởi lên, vô-lượng Như-Lai 
	gia-hộ, khai thị đạo an-ổn cho chúng-sanh, đầy đủ bất-khả-thuyết danh-vị-cú, 
	vào khắp vô-lượng pháp trong tất cả môn đà-la-ni, sanh tạng biện-tài chẳng 
	cùng tận, lòng không e sợ, rất hoan-hỷ, dùng bất-khả-thuyết vô-lương vô-tận 
	pháp tán thán như thật để ca ngợi đức Phật không mỏi nhàm. 
	 Lúc đó 
	tất cả chư Thiên, và tất cả Bồ-Tát thấy đức Như-Lai vô thượng chánh-giác 
	thân vô-lượng không thể đếm lường, hiện bất-tư nghì thần-biến, khiến vô-số 
	chúng-sanh lòng rất vui mừng, dùng Phật trang-nghiêm mà trang-nghiêm cả 
	pháp-giới hư-không-giới, khiến các chúng-sanh an-trụ thiện-căn, thị-hiện 
	vô-lượng Phật thần-lực, vượt khỏi tất cả đường ngữ ngôn, chư Đại Bồ-Tát đồng 
	khâm kính, tùy chỗ đáng được độ đều khiến hoan-hỷ trụ nơi thân rộng lớn của 
	chư Phật, công-đức thiện-căn đều đã thanh-tịnh, sắc tướng đệ nhứt, trí-huệ 
	cảnh-giới không thể cùng tận, từ vô-tỉ tam-muội sanh ra, thân Phật không 
	ngằn mé trụ khắp trong thân của tất cả chúng-sanh, khiến vô-lượng chúng-sanh 
	đều vui mừng, khiến phật-chủng-tánh chẳng dứt, trụ nơi chỗ trụ rốt ráo của 
	đức Phật, sanh nơi nhà tam-thế chư Phật, khiến vô-số chúng-sanh tín giải 
	thanh-tịnh, khiến tất cả Bồ-Tát trí-huệ thành-tựu, căn thân vui thích, 
	pháp-vân trùm khắp pháp-giới hư-không-giới giáo-hóa điều-phục không thừa 
	sót, tùy tâm chúng-sanh đều khiến đầy đủ, khiến họ an-trụ trí vô-phân-biệt, 
	được nhứt-thiết-trí, phóng đại quang-minh, thiện-căn đời trước đều khiến 
	hiển hiện, khiến khắp tất cả phát tâm rộng lớn, khiến tắt cả chúng-sanh 
	an-trụ trí Phổ-Hiền, trụ khắp các quốc-độ, từ trong chánh-pháp bất-thối mà 
	sanh, trụ nơi pháp-giới bình-đẳng, hiểu rõ cơ nghi của tâm chúng-sanh, hiện 
	bất-khả-thuyết bất-khả-thuyết thân Như-Lai sai biệt, có thể khiến tất cả 
	chúng, thường nghĩ đến sự niệm Phật, đầy khắp pháp-giới rộng độ quần-sanh, 
	tùy người sơ-phát-tâm chỗ muốn lợi ích mà đem pháp dạy cho, khiến họ 
	điều-phục tín-giải thanh-tịnh, thị-hiện sắc-thân bất-tư-nghì, bình-đẳng xem 
	chúng- sanh không lòng chấp trước. 
	Trụ bực vô-ngại, được Phật thập-lực, tâm 
	thường tịch-định không tán loạn, trụ nhứt-thiết-trí, khéo có thể khai diễn 
	những nghĩa chơn thật của văn cú, có thể nhập trọn trong biển sâu trí-huệ, 
	xuất sanh vô-lượng huệ-tạng công-đức, luôn dùng huệ-nhựt chiếu khắp 
	pháp-giới, tùy bổn-nguyện-lực hiện luôn không ẩn mất, luôn trụ nơi 
	pháp-giới, trụ nơi chỗ trụ của Phật không đổi khác, trọn không chấp ngã 
	ngã-sở, trụ pháp xuất-thế không nhiễm thế-pháp, nơi tất cả thế-gian dựng 
	tràng trí-huệ, trí đó rộng lớn không nhiễm-trước vượt hơn thế-gian, cứu các 
	chúng-sanh khiến ra khỏi bùn lầy để nơi chỗ trí-huệ vô-lượng, có bao nhiêu 
	phước-đức đều đem lợi ích chúng-sanh mà vẫn vô-tận, rõ biết trí-huệ của tất 
	cả Bồ-Tát, tin và xu-hướng quyết định sẽ thành chánh-giác, dùng đại từ-bi 
	hiện vô-lượng thân Phật đủ sự trang-nghiêm, dùng âm thinh vi-diệu diễn 
	vô-lượng pháp, tùy theo ý của chúng-sanh đều khiến đầy đủ, với ba thời lòng 
	luôn thanh-tịnh, khiến các chúng-sanh chẳng tham chấp cảnh-giới, hằng thọ-ký 
	cho chư Bồ-Tát khiến đều nhập chủng-tánh Phật và sanh nhà Phật, được Phật 
	quán-đảnh, thường du thập phương không thôi ngớt mà đối với tất cả không 
	nhiễm trước, đều có thể qua khắp các Phật-độ trong các pháp-giới, biết tất 
	cả tâm chúng-sanh, chẳng trụ sanh tử mà như bóng hiện khắp trong thế-gian, 
	dùng trí-huệ chiếu khắp pháp-giới, rõ thấu tất cả đều vô-sở-đắc, hằng dùng 
	trí-huệ biết các thế-gian như huyễn, như mộng, như bóng, như hóa, tất cả đều 
	dùng tâm làm tự-tánh mà trụ như vậy, tùy các chúng-sanh nghiệp báo không 
	đồng, sở-thích sai biệt, các căn đều khác, mà hiện Phật-thân. 
	Đức Như-Lai luôn dùng vô-số chúng-sanh làm 
	sở-duyên mà vì họ nói thế-gian đều từ duyên mà khởi, biết các pháp-tướng 
	thảy đều vô-tướng, chỉ là tướng duy nhứt, gốc của trí-huệ. Muốn khiến 
	chúng-sanh lìa sự chấp tướng nên thị-hiện tất cả tánh tướng thế-gian mà đi 
	trong đời vì họ khai-thị vô-thượng bồ-đề. 
	Vì muốn cứu hộ tất cả chúng-sanh nên 
	xuất-hiện thế-gian khai-thị Phật-đạo khiến họ được thấy thân-tướng của 
	Như-Lai, để ghi nhớ siêng tu tập trừ diệt tướng phiền-não thế gian, tu hạnh 
	bồ-đề tâm chẳng tán động, nơi môn đại-thừa đều được viên-mãn, thành-tựu sự 
	lợi ích của chư Phật, đều có thể quan-sát thiện-căn của chúng-sanh mà chẳng 
	hoại diệt nghiệp báo thanh-tịnh, trí-huệ sáng rõ vào khắp ba thời, lìa hẳn 
	tất cả sự phân-biệt của thế-gian, phóng quang-minh chiếu khắp mười phương, 
	tất cả thế-giới đều đầy khắp, sắc-thân tốt đẹp không nhàm. 
	Dùng công-đức trí-huệ thần-thông lớn hiện ra 
	cảnh-giới các căn các hạnh của chư Bồ-Tát, làm những phật-sự tự-tại 
	viên-mãn, làm xong liền ẩn. Khéo hay khai-thị đạo nhứt-thiết-trí trong ba 
	thời. 
	Vì các Bồ-Tát khắp rưới vô-lượng đà-la-ni, 
	khiến phát khởi chí nguyện quảng-đại, thọ-trì tu tập thành-tựu tất cả 
	công-đức của chư Phật. Vô-biên diệu-sắc trang-nghiêm nơi thân, tất cả 
	thế-gian đều hiện thấy, lìa hẳn tất cả sự chướng ngại. Nơi nghĩa chơn-thiệt 
	của tất cả pháp đã được thanh-tịnh. Nơi pháp công-đức đã được tự-tại. Làm 
	Đại Pháp-Vương chiếu khắp như mặt nhựt. Đủ oai-đức lớn làm phước-điền 
	thế-gian. Hiện hóa-thân khắp trong tất cả thế-gian. Phóng ánh sáng trí-huệ 
	đều khiến khai ngộ, muốn cho chúng-sanh biết đức Phật đầy đủ vô-biên 
	công-đức. Dùng trí vô-ngại thọ ngôi. Tùy thuận thế-gian mà phương-tiện 
	khai-thị dắt-dìu. 
	Dùng cánh tay trí-huệ an-ủi chúng-sanh. Làm 
	đại Y-Vương khéo trị lành bịnh chúng-sanh. Có thể qua khắp vô-lượng quốc-độ 
	chưa từng thôi nghỉ. Huệ-nhãn thanh-tịnh rời những chướng lòa đều có thể 
	thấy rõ cả. Với những chúng-sanh làm nghiệp ác thời nhiều cách điều-phục 
	khiến họ nhập đạo, khéo nắm lấy thời nghi không thôi nghỉ.. 
	Nếu các chúng-sanh khởi tâm bình-đẳng, liền 
	vì họ hóa hiện nghiệp-báo bình-đẳng. Tùy sở-thích của họ, tùy nghiệp quả của 
	họ mà vì họ hiện Phật-thân các thứ thần-biến để thuyết pháp cho họ được tỏ 
	ngộ, được pháp-trí-huệ, lòng rất hoan-hỷ, các căn hớn hở, thấy vô-lượng Phật 
	khởi lòng tin sâu, sanh các thiện-căn trọn không thối-chuyển. 
	 Tất cả 
	chúng-sanh theo nghiệp ràng buộc, mãi ngủ trong sanh-tử, đức Như-Lai 
	xuất-thế có thể giác-ngộ họ, an ủi tâm họ khiến không lo sợ. Người được thấy 
	Phật thời đều khiến chứng nhập nghĩa-trí vô-y, trí-huệ thiện-xảo rõ thấu 
	cảnh-giới, trang-nghiêm tốt đẹp không gì chói lấn được, pháp-trí đều đã 
	thanh-tịnh. 
	 Hoặc 
	hiện thân Phật, hoặc hiện thân Bồ-Tát, khiến các chúng-sanh đến chỗ không 
	khổ hoạn, trang-nghiêm với vô-số công-đức, công-hạnh thành-tựu hiện nơi 
	thế-gian. 
	 Tất cả 
	chư Phật trang-nghiêm thanh-tịnh đều do công-hạnh nhứt-thiệt-trí mà 
	thành-tựu. Luôn gìn bổn-nguyện chẳng bỏ rời thế-gian, làm bạn lành bền chắc 
	của các chúng-sanh. Quang-minh vô-cấu thanh-tịnh đệ nhứt, khiến tất cả 
	chúng-sanh đều được hiện thấy. 
	 Sáu 
	loài chúng-sanh vô-lượng vô-biên, đức Phật dùng thần-lực luôn theo họ không 
	rời. 
	Nếu có ai thuở trước đồng Phật gieo trồng căn 
	lành thời đều khiến được thanh-tịnh. 
	Đối với lục-đạo chúng-sanh chẳng bỏ 
	bổn-nguyện, không khi dối, đều dùng pháp-lành phương-tiện nhiếp-thủ khiến ho 
	tu tập hạnh thanh-tịnh, xô phá tất cả ma đấu tranh. 
	 Từ 
	vô-ngại-tế sanh ra sức quảng-đại, nhựt-tạng tối-thắng không chướng-ngại, nơi 
	tịnh-tâm-giới hiện ra ảnh-tượng, tất cả thế-gian đều được thấy, đem nhiều 
	pháp-môn ban cho khắp chúng-sanh. 
	 Đức 
	Phật là tạng quang-minh vô-biên, những trí-lực đều viên-mãn, luôn dùng 
	quang-minh lớn chiếu khắp chúng-sanh, tùy sở-nguyện của họ đều khiến đầy đủ, 
	lìa các oán-địch, là phước-điền vô-thượng, chỗ nương tựa chung của tất cả 
	chúng-sanh, phàm có cúng-dường đều khiến thanh-tịnh, tu chút ít hạnh lành 
	thọ hưởng vô-lượng phước, đều khiến được vào bực trí vô-tận. 
	Là ông chủ những thiện-căn thanh-tịnh của tất 
	cả chúng-sanh. Là ruộng tốt tối-thượng phát sanh phước-đức cho tất cả 
	chúng-sanh. Trí huệ Phật rất sâu, phương-tiện thiện-xảo có thể cứu tất cả 
	khổ ác-đạo.  
	 Tin 
	hiểu như vậy, quan-sát như vậy, và biển trí-huệ như vậy, đi trong biển 
	công-đức như vậy, khắp đến trí-huệ quảng-đại như vậy, biết phước-điền của 
	chúng-sanh như vậy, chánh-niệm hiện-tiền quán-sát như vậy, quán những nghiệp 
	tướng-hảo của Phật như vậy, quán Phật hiện khắp thế-gian như vậy, quán Phật 
	thần-thông tự-tại như vậy. 
	 Lúc 
	đó, cả đại-chúng thấy thân Như-Lai: mỗi chưn lông tuôn ra trăm ngàn ức 
	na-do-tha vô-số quang-minh, mỗi quang-minh có vô-số màu, vô-số thanh-tịnh, 
	vô-số chiếu sáng. 
	Làm cho vô-số chúng nhìn xem, vô-số chúng 
	hoan-hỷ, vô-số chúng khoái-lạc, vô-số chúng thêm lớn lòng thâm-tín, vô-số 
	chúng chí nguyện thanh-tịnh, vô-số chúng các căn mát-mẻ, vô-số chúng 
	cung-kính tôn trọng. 
	 Lúc 
	đó, cả đại-chúng đều thấy thân Phật phóng ra trăm ngàn ức na-do-tha 
	bất-tư-nghì đại quang-minh. Mỗi quang-minh đều có bất-tư-nghì màu, 
	bất-tư-nghì ánh-sáng chiếu bất-tư-nghì vô-biên pháp-giới. 
	 Do 
	thần-lực của Phật vang ra tiếng lớn vi-diệu. Tiếng đó diễn xướng trăm ngàn 
	ức na-do-tha bất-tư-nghì lời tán tụng, vượt hơn tất cả ngôn từ thế-gian, đây 
	là thiện-căn xuất-thế làm thành. 
	 Lại 
	hiện trăm ngàn ức na-do-tha bất-tư-nghì sự trang-nghiêm vi-diệu, ca ngợi 
	trong trăm ngàn ức na-do-tha bất-tư-nghì kiếp cũng không hết được, đây là 
	đức Như-Lai vô-tận tự-tại xuất hiện ra. 
	 Lại 
	hiện bất-khả-thuyết chư Phật Như-Lai xuất-thế khiến các chúng-sanh vào môn 
	trí-huệ hiểu nghĩa thậm thâm. 
	 Lại 
	hiện tất cả sự biến-hóa của bất-khả-thuyết Như-Lai khắp pháp giới 
	hư-không-giới khiến tất cả thế-gian bình-đẳng thanh-tịnh. Đây đều từ trí 
	vô-ngại của Như-Lai sanh ra, cũng từ bất-tư-nghì thắng-đức của Như-Lai tu 
	hành sanh ra. 
	 Lại 
	hiện trăm ngàn ức na-do-tha bất-tư-nghì diệu-bửu quang-diệm, do từ thiện-căn 
	đại-nguyện thuở trước khởi ra, vì đã từng cúng-dường vô-lượng Như-Lai, vì tu 
	tập hạnh thanh-tịnh không phóng-dật, vì tâm đại-bi vô-ngại sanh ra thiện 
	căn, vì hiển bày phật-lực rộng khắp, vì dứt nghi của tất cả chúng-sanh, vì 
	khiến đều được thấy Như-Lai, vì khiến vô-lượng chúng-sanh trụ nơi thiện-căn, 
	vì hiển bày thần-lực tự-tại của Như-Lai, vì muốn khiến chúng-sanh được vào 
	khắp nơi biển rốt ráo, vì khiến tất cả Bồ-Tát đại chúng trong các phật-độ 
	đều đến họp, vì muốn khai thị phật-pháp bất-tư-nghì. 
	 Lúc 
	đó, đức Như-Lai vì lòng đại bi rộng khắp hiển bày tất cả sự trang-nghiêm của 
	nhứt-thiết-trí, muốn cho những chúng-sanh trong bất-khả-thuyết vô-số 
	thế-giới, kẻ chưa tin thời được tin, đã tin thời thêm lớn, đã thêm lớn thời 
	được thanh-tịnh, đã thanh-tịnh thời được thuần-thục, đã thuần-thục thời 
	khiến điều-phục, quán sát pháp thậm-thâm, đủ vô lượng trí-huệ, phát sanh 
	vô-lượng tâm quảng-đại, tâm từ-bi không thối-chuyển, chẳng trái pháp-tánh, 
	chẳng sợ thiệt-tế, chứng lý chơn-thiệt, đủ tất cả ba-la-mật, thật hành 
	thiện-căn xuất-thế đều thanh-tịnh như Phổ-Hiền, được Phật tự-tại rời lìa 
	cảnh-giới ma vào cảnh-giới Phật, rõ biết thâm-pháp, được trí bất-tư-nghì, 
	trọn không thối-chuyển thệ nguyện đại-thừa, thường thấy chư Phật chưa từng 
	bỏ rời, thành-tựu chứng-trí chứng vô-lượng pháp, đủ vô-biên tạng phước đức, 
	phát tâm hoan-hỷ vào bực vô-nghi, thanh-tịnh lìa ác, nương nhứt-thiết-trí 
	thấy pháp bất-động, được vào Bồ-Tát hội, thường sanh nhà Như-Lai. 
	 Đức 
	Thế-Tôn hiện sự trang-nghiêm như vậy đều do những thiện-căn nhóm họp từ thời 
	quá-khứ làm thành, vì muốn điều-phục chúng-sanh, vì khai thị oai-đức lớn của 
	Như-Lai, vì chiếu sang tạng trí-huệ vô-ngại, vì thị-hiện vô-biên thắng-đức 
	rất hùng mãnh của Như-Lai, vì hiển-thị bất-tư-nghì thần-biến lớn của 
	Như-Lai, vì dùng thần-lực hiện phật-thân trong tất cả loài, vì thị-hiện 
	thần-thông biến-hóa vô-biên của Như-Lai, vì bổn-nguyện đều thành-tựu 
	viên-mãn, vì hiển-thị trí-huệ dũng-mãnh có thể đến khắp nơi của Như-Lai, vì 
	tự-tại với tất cả pháp mà thành Pháp-Vương, vì xuất-sanh tất cả môn trí-huệ, 
	vì thị-hiện thân Như-Lai thanh-tịnh, vì hiện thân Phật rất vi-diệu, vì 
	hiển-thị chứng được pháp bình-đẳng của tam-thế Phật, vì khai-thị tạng 
	thiện-căn thanh-thịnh, vì hiển bày sắc thân vi-diệu tuyệt thế-gian, vì hiển 
	bày tướng đầy đủ thập-lực khiến người thấy không nhàm, là mặt nhựt của 
	thế-gian vì chiếu suốt ba đời. 
	 Đấng 
	Pháp-Vương tự-tại tất cả công-đức đều từ thiện-căn thuở trước hiện ra. Dầu 
	tất cả Bồ-Tát ca ngợi tuyên dương trải qua tất cả kiếp cũng chẳng cùng tận 
	được. 
	 Lúc 
	bấy giờ Đâu-Suất Thiên-Vương cùng trăm ngàn ức na-do-tha vô-số Đâu-Suất 
	Thiên-Tử chấp tay hướng Phật bạch rằng: ‘‘Lành thay đấng Thế-Tôn, đấng 
	Thiện-Thệ, đấng Như-Lai Ứng-Cúng Đẳng-Chánh-Giác! Xin đấng đại-từ thương xót 
	chúng tôi mà ngự nơi cung-điện nầy’’. 
	 Đức 
	Thế-Tôn vì muốn cho tất cả chúng-sanh được hoan-hỷ, tất cả Bồ-Tát được tỏ 
	ngộ thâm pháp, tất cả Đâu-Suất Thiên-Tử thêm lớn chí nguyện, Thiên-Vương 
	cúng-dường không nhàm, chúng-sanh vì nhớ đến Phật mà phát-tâm, mà chủng 
	thiện-căn phước-đức thấy Phật, thường phát-khởi lòng tin thanh-tịnh, thấy 
	Phật cúng-dường không lòng mong cầu, tất cả chí nguyện đều thanh-tịnh, siêng 
	tu tập thiện-căn không lười nghỉ, phát đại-nguyện cầu nhứt-thiết-trí, nên 
	thọ lời thỉnh của Thiên-Vương mà vào ngự trong điện Bửu-Trang-Nghiêm.  
	 Tất cả 
	thế-giới ở mười phương cũng đều như vậy cả. 
	 Liền 
	lúc Đức Như-Lai ngự trên bửu-tòa, điện Bửu-Trang-Nghiêm tự-nhiên 
	trang-nghiêm vượt hẳn trên sự trang-nghiêm của chư Thiên. Vô-số bửu-võng 
	giăng khắp bốn phía, khắp nơi rưới mây báu vi-diệu vô-lượng: mây đồ 
	trang-nghiêm, mây bửu-y, mây hương chiên-đàn, mây hương kiên-cố, mây lọng 
	báu, mây hoa báu. Khắp nơi vang bất-tư-nghì tiếng kỹ nhạc ca ngợi 
	nhứt-thiết-chủng-trí của Như-Lai. Tiếng nhạc nầy đều tương-ưng với 
	diệu-pháp. 
	 Do 
	thần-lực của đức Phật khiến tâm của Đâu-Suất Thiên-Vương không động loạn, 
	thiện-căn thuở trước đều được viên-mãn, vô-lượng thiện-pháp càng thêm 
	kiên-cố, tăng trưởng lòng tin thanh-tịnh, khởi đại tinh-tấn, sanh đại 
	hoan-hỷ, chí nguyện thanh-tịnh phát bồ-đề-tâm, niệm pháp không dứt, tổng-trì 
	chẳng quên. 
	 Đâu-Suất 
	Thiên-Vương thừa oai-lực của đức Phật, liền tự nhớ căn lành đã gieo trồng 
	nơi chư Phật quá-khứ, nên nói kệ rằng : 
	 Xưa có 
	Phật hiệu Vô-Ngại-Nguyệt  
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt 
	 Phật 
	từng vào điện Trang-Nghiêm nầy  
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát-tường. 
	 Xưa có 
	Như-Lai hiệu Quảng-Trí 
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt  
	 Phật 
	từng vào điện Kim-Sắc nầy  
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát-tường.  
	 Xưa có 
	Như-Lai hiệu Phổ-Nhãn 
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt  
	 Phật 
	từng vào điện Liên-Hoa nầy  
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát-tường. 
	 Xưa có 
	Như-Lai hiệu San-Hô 
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt  
	 Phật 
	từng vào điện Bửu-Tạng nầy  
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát-tường. 
	 Xưa có 
	Phật hiệu Luận-Sư-Tử 
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt 
	 Phật 
	từng vào điện Sơn-Vương nầy 
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát-tường. 
	 Xưa có 
	Như-Lai hiệu Nhựt-Chiếu 
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt  
	 Phật 
	từng vào điện Chúng-Hoa nầy  
	 Vì thế 
	chốn này rất cát-tường. 
	 Xưa có 
	Phật hiệu Vô-Biên-Quang 
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt 
	 Phật 
	từng vào điện Thọ-Nghiêm nầy 
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát-tường. 
	 Xưa có 
	Như-Lai hiệu Pháp-Tràng  
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt  
	 Phật 
	từng vào điện Bửu-Cung nầy 
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát tường. 
	 Xưa có 
	Như-Lai hiệu Trí-Đăng 
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt  
	 Phật 
	từng vào điện Hương-Sơn nầy 
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát-tường. 
	 Xưa có 
	Phật hiệu Công-Đức-Quang 
	 Trong 
	những cát-tường là bực nhứt 
	 Phật 
	từng vào điện Ma-Ni nầy 
	 Thế 
	nên chốn nầy rất cát-tường. 
	 Trong 
	tất cả thế-giới ở mười phương các Đâu-Suất Thiên-Vương cũng đều thừa 
	thần-lực của Phật mà nói kệ tán thán chư Phật quá-khứ như vậy. 
	 Lúc đó 
	đức Thế-Tôn ngồi kiết-già trên tòa sư-tử Ma-Ni-Bửu-Tạng trong điện 
	Bửu-Trang-Nghiêm, pháp-thân thanh-tịnh diệu-dụng tự-tại, đồng một cảnh-giới 
	cùng tam-thế chư Phật, trụ nhứt-thiết-trí đồng vào một tánh với tất cả Phật, 
	Phật-nhãn sáng rõ thấy tất cả pháp đều vô-ngạt, có oai-lực lớn đi khắp 
	pháp-giới chưa từng thôi nghỉ, đủ đại thần-thông tùy chỗ có chúng-sanh có 
	thể hóa-độ thời đều qua đến, dùng tất cả sự trang-nghiêm vô-ngại của tất cả 
	chư Phật để tự trang-nghiêm, khéo biết thời cơ mà vì chúng-sanh thuyết pháp. 
	 Bất-khả-thuyết 
	chúng Bồ-Tát đều từ những quốc-độ phương khác cùng đến nhóm họp. 
	 Chúng-hội 
	thanh-tịnh, pháp-thân không hai, không sở-y mà có thể tự-tại khởi thân-hạnh 
	của Phật. Khi chúng-hội an-tọa xong, trong điện Bửu-Trang-Nghiêm tự-nhiên có 
	vô-lượng vô-số đồ đẹp lạ hơn những đồ cúng-dường của chư Thiên, những là 
	tràng-hoa, y-phục hương thoa, hương bột, lọng báu, tràng phan, kỹ nhạc, ca 
	tán, tất cả đều chẳng thể đếm kể được, dùng tâm quảng-đại cung-kính 
	cúng-dường đức Phật. 
	 Tất cả 
	Đâu-Suất thiên-cung ở mười phương đều như thế cả. 
	  | 
| 
	 | « Trang Trước Trang Kế » |